Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy / Ta có thêm ngày nữa để yêu thương
Chào mừng các bạn đến thăm gia đình Ninh'blog. Mến chúc các bạn blog một ngày thư giản vui vẻ!
 Các bài viết gần đây 

15 tháng 5, 2012

Truyền thuyết về thác Đamb'ri

Vào khoảng 100km từ Đà Lạt đi xuống, hay 200km từ thành phố Hồ Chí Minh đi lên theo quốc lộ 20, chúng ta có trong mắt một khoảng trời B'lao (Bảo Lộc), một thị xã trẻ, dịu dàng như thiếu nữ đứng làm duyên trong nắng ấm thoảng hương trà, cà phê và giữa óng ánh tơ vàng. Xa xa, ta nghe tiếng thác như tiếng của nàngHob’ri vọng về. Nàng đang ngày đêm réo rắt về một chuyện tình đã vỡ từ ngàn năm...

Thác Đamb'ri thơ mộng và hùng vỹ

Chuyện kể rằng: Ngày xưa, rất xưa, tại vùng rừng núi đại ngàn suốt ngày chỉ có tiếng chim hót líu lo và tiếng rì rào của cây lá mỗi khi gió thoảng qua. Nơi đây có hai bộ tộc cùng sinh sống thật bình yên. Bộ tộc phía bên kia sườn núi có vị tộc trưởng rất giàu có. Trong gia đình ấy, nàng Hob’ri là người con gái mà ông yêu thương nhất. Bộ tộc phía bên này lại có chàng K’dam, sống cuộc đời mồ côi. Tài sản duy nhất mà chàng có được trong ngôi nhà sàn nhỏ bé là một cái gùi và một cái nỏ. Hàng ngày anh lên rừng săn bắt thú, chiều về chỉ giữ lại một ít cho mình, còn lại đem chia cho dân làng. Mọi người rất thương yêu K’Dam – một chàng trai tốt bụng.

Một buổi sáng nọ, như thường lệ nàng ra suối lấy nước, nàng gặp một chàng thanh niên lạ dưới suối. Chỉ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nhau, họ đã yêu nhau. Từ đó họ thề non hẹn biển, mong tới ngày được sống chung một mái nhà, làm chung một cái rẫy.Nhưng chuyện đời không ai nói trước được điều gì, chuyện tình của hai người đến tai Già Làng – Cha của Hob’ri. Ông ra sức ngăn cấm. Lòng tự trọng của người đàn ông bị tổn thương K’dam, thế là với một tâm trạng vô cùng đau thương, vai mang gùi, tay cầm nỏ anh tiến thẳng vào rừng sâu và không bao giờ quay trở lại.

Hob’ri buồn lắm, ngày ngày nàng vẫn ra nơi hai người thường hay hò hẹn, đợi chờ từ ngày này sang tháng khác, từ mùa trăng này sang mùa trăng khác, từ mùa nương rẫy này sang mùa nương rẫy khác nhưng K’dam vẫn mãi không về. Một đêm nọ, dân làng đang ngủ thì nghe tiếng khóc rất thảm thiết vang lên trong đêm vắng, sau đó là một tiếng nổ rất lớn, dân làng vô cùng sợ hãi không ai dám ra ngoài. Sáng hôm sau, họ nhin thấy xác Hob’ri nằm đấy, đất nứt ra một đường rất sâu và dài, nước trong xanh cuồn cuộn chảy xiết. Vì thương cảm và tưởng nhớ đến tình yêu thủy chung của chàng K’dam và nàng Hob’ri, hai bộ tộc làm lễ hội đâm trâu và đặt tên cho dòng thác là Damb’ri, là tên của hai người ghép lại.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào mừng các bạn đến thăm gia đình Ninh'blog
Các bạn đến chơi để lại comment nhé. Cảm ơn các bạn!

۞ Bài viết xem nhiều trong tháng


Bản quyền thuộc về Gia đình Ninh'blog